Người đàn bà bên sườn dốc – Nghinh Nguyễn

Người đàn bà bên sườn dốc – Nghinh Nguyễn

Em biết mình không còn trẻ nữa
Để cả tin bằng tất cả dại khờ
Người đàn bà đi qua sườn dốc
Của đời mình có những lúc bơ vơ.

Em biết mình như bông hoa héo úa
Sau bão giông những năm tháng đời mình
Sau nụ cười tưởng như là hạnh phúc
Đành lặng thầm gặm nhấm những hi sinh.

Thời gian có buông tha ai không nhỉ?
Mắt chân chim xao xác cả ánh nhìn
Mái tóc xanh cũng điểm thêm sợi bạc
Sợ một mình đơn độc buổi minh.

Đã bao lần soi gương và tự hỏi
Liệu mai này anh có thương em?
Hay hẹn thề rồi quay lưng bước
Quên đường về như một thói quen.

Đã bao lần nghĩ về đời sóng gió
Tự hỏi lòng anh có quên không?
Người đàn bà cùng anh gồng gánh
Những tháng năm khốn khó chất chồng.

Rồi em vẫn là em bên thềm cửa
Ôm con thơ tha thiết với riêng mình
Vẫn tự tại mỉm cười sau tất cả
Mặc cuộc đời … chẳng muốn thanh minh.

Đời có những người đàn bà thật lạ
Yêu tận cùng chẳng níu giữ riêng ai
Phó mặc hết hai từ “ duyên nợ”
Để tin yêu suốt những tháng năm dài.

0 0 votes
Đánh giá bài viết