Phận tủi – Đỗ Quang Đạt

Nuốt vô chút để qua ngày
Lắng nghe dòng chẩy đong đầy thời gian
Cái ngày xưa đó gian nan
Đói ăn thiếu mặc mà tràn niềm vui
Mưa rơi nấc nhẹ sụt sùi
Vòng quanh che chắn hết rồi tiếng rơi
Lanh tanh reo hạt ngoài trời
Thân cò lặn lội nhặt vơi hạt đầy
Chồng về thú cảnh nơi đây
Một mình lẻ bóng mẹ nay cửa thiền
Ngày dài năm tháng bình yên
Lớn khôn con chạy thảo hiền bay xa
Thân già đón gió đông qua
Tháng năm mòn mỏi xa nhà cháu con
Lễ xưa hiếu chẳng vuông tròn
Vòng đời vẫn chảy lệ mòn mẹ rơi.