Người đàn ông lặng lẽ – Mạc Phương

Em thấy mình là một người may mắn.
Bởi có anh luôn chia sẻ hàng ngày.
Dẫu rượu nhạt nhưng uống mãi cũng say.
Cả kiếp đời trả vay em nương tựa.
Tình yêu anh luôn luôn là chỗ dựa.
Để vững vàng em vượt những gian nan.
Trời cuối thu trải thảm ánh nắng vàng.
Em có anh là hành trang đẹp nhất.
Chẳng cần biết hình gì là trái đất.
Quả địa cầu cất hai nửa yêu thương.
Cuộc đời ai cũng có những con đường.
Lưu vết tích ngổn ngang hương tình ái.
Vẫn biết là chẳng có gì mãi mãi.
Mặc thời gian mình chẳng thể như xưa.
Đã trải qua mọi cung đoạn nắng mưa.
Đằm thắm hơn khi tuổi đời đã chín.
Anh khuyên em …biết lúc cần nhẫn nhịn.
Khi mái tóc đã điểm sợi sương pha.
Em nhìn lại cột mốc quãng đường xa.
Ở nơi nào cũng có anh san sẻ.
Cảm ơn anh- người bên em lặng lẽ.