Học tập người mẹ Do Thái, hãy để trẻ tự vẽ nên bầu trời của riêng mình
Sống trong thời đại vật chất đầy đủ này, nếu bạn nói với trẻ rằng: “Con phải tiếp tục duy trì, kiên trì không nề gian khổ” thì chắc trẻ sẽ chẳng thể nào hiểu được. Các em cũng không thể nào hiểu được thế nào là “Bán mặt cho đất bán lưng cho trời”. Điều kiện sống của trẻ em hiện nay đều rất cao, sau khi tan học nào là xem ti vi, chơi điện thoại, máy tính, đồ chơi đủ thứ. Trẻ em phần lớn đều có tư tưởng coi mình là trung tâm. Nguyên nhân một mặt do đời sống vật chất đầy đủ, mặt khác là do sự nuông chiều của người lớn.
Nuông chiều và chăm lo cho con hết mực, liệu có đúng đắn?
Trong thực tế hiện nay có nhiều bậc cha mẹ chỉ vì cái lợi trước mắt làm đủ mọi cách để con cái nhanh chóng thành tài, vì thế mà tìm đủ mọi cách bó buộc bắt ép con cái không được thế này, không được thế khác, hơn nữa còn khẳng khái nói làm vậy đều là vì con. Trí tuệ và nhận thức của con cái là có hạn, muốn con hiểu được sự khổ tâm này của cha mẹ thì quả là khó khăn. Trong mắt của trẻ, tình yêu không phải là răn đe trách mắng, cũng sẽ không phải bị lôi ra đánh đòn chỉ vì thành tích học tập không tốt hay làm sai chuyện gì đó.
Có một câu chuyện “Giáo dục trong gia đình của người Do Thái” kể về phương pháp và quan niệm nuôi dưỡng 3 đứa con thành tài của một người mẹ Do Thái vĩ đại. Người mẹ này sinh ra tại Thượng Hải, có cha là người Do Thái, khi bà 12 tuổi thì cha qua đời, sau đó mẹ bà cũng bỏ bà mà ra đi, từ đó bà trở thành trẻ mồ côi. Sau khi trưởng thành bà làm công nhân cho một xưởng đồng tại Thượng Hải, rồi kết hôn và sinh ba người con, nhưng không được bao lâu chồng bà cũng không lời từ biệt mà bỏ đi biệt tăm. Để trốn tránh nỗi đau khổ, sau khi hai quốc gia Israel và Trung Quốc lại bình thường hoá quan hệ bà trở thành một trong những người di dân Do Thái đầu tiên về miền đất quê hương.
Để có thể sinh tồn, cũng để các con có thể sớm ngày có thể trở về Israel, đầu tiên bà dồn hết thời giờ vào việc học tiếng Hebrew, sau đó mở ngay một gian hàng bên vệ đường bán món chả giò. Tiền của Israel là đồng shekel, 1 shekel tương đương với 2 tệ, nhỏ hơn nữa là agora (xu) với một shekel ăn 100 agora. Quán bán chả giò của bà mỗi ngày chỉ kiếm được khoảng chục đồng shekel.
Năm 1993, 3 đứa con của bà đã đến được Tel Aviv, đứa lớn 14 tuổi, đứa thứ hai 13 tuổi, đứa út 11 tuổi. Hồi đầu bà vẫn làm theo nguyên tắc cũ dù có khổ thế nào cũng không để các con phải vất vả, làm theo phong cách của những bà mẹ Trung Quốc. Các con chỉ phải lo một việc duy nhất là học hành, còn bà thì bán chả giò. Các con tan học, bà cũng dừng việc buôn bán, bắc một nồi nước súp lên nấu những bát mì hoành thánh thơm ngát nấu bữa ăn chiều cho các con sau khi tan học. Khi những đứa trẻ đang ngồi ăn thì một bà hàng xóm nhìn thấy. Người hàng xóm lên tiếng hạch sách đứa con trai lớn:
“Cậu đã là một cậu bé lớn chồng ngồng rồi, đúng lý ra cậu phải phụ giúp mẹ anh quán xuyến trong ngoài chứ không phải chỉ ngồi ỳ ra đó đợi mẹ cậu dâng cơm tới miệng. Đừng để mọi người xung quanh cho rằng cậu chỉ là một món đồ phế thải trong xã hội”.
Người hàng xóm lại quay sang người mẹ và nói:
“Còn cô, cô đừng có mang phương cách giáo dục con cái lạc hậu của mấy người sang Do Thái này. Nhiệm vụ của người mẹ không chỉ duy nhất là thương yêu con cái mà phải biết dạy dỗ chúng theo một phương pháp có logic đàng hoàng …”
Những lời khiển trách đó khiến cho cậu con trai lớn và bà rất buồn, nhưng họ đều đang cố gắng dần thay đổi. Cậu con trai lớn không những đã biết làm chả giò, mà còn mang cả nem đến trường để bán. Mỗi ngày 3 đứa trẻ cũng có thể kiếm được 10 shekel mang về cho mẹ. Người mẹ đau xót trong lòng vì để các con còn nhỏ tuổi như thế mà đã phải gánh vác giúp đỡ gia đình, nhưng người Do Thái lại không hề nghĩ như vậy. Những đứa trẻ đều được giáo dục làm sao kiếm được tiền để đánh đổi lại phần ăn của nó trong gia đình và những tiện nghi chúng đang được hưởng.
Vậy là người mẹ không còn phục vụ và cung cấp đồ ăn miễn phí nữa, và cũng để cho các con có cơ hội tự kiếm tiền. Bà phát chả giò với giá buôn 30 xu một cái cho các con mang đến trường tự bán, chúng có thể tự tăng giá để bán. Số tiền lợi nhuận kiếm được hàng ngày sẽ được khấu trừ vào tiền ăn uống và giặt giũ quần áo chúng phải trả cho bà mẹ hàng tháng.
Cách bán nem của ba đứa con không hề giống nhau. Cô con gái út bán lẻ theo giá cũ 50 xu một chả giò. Cậu con trai thứ hai thì bán cho căng tin của trường với giá buôn là 40 xu, mỗi ngày cậu bán được 100 cái chả giò. Còn cậu lớn tổ chức chương trình “Giới thiệu về văn hóa Trung Hoa”, Mỗi người chỉ cần trả cho cậu 10 xu tiền vé là có thể vào xem triển lãm tranh ảnh, nghe cậu trả lời những câu hỏi và còn có dịp thưởng thức món chả giò, đặc sản của Trung Quốc nữa, kết quả thu được 1500 xu.
Những đứa trẻ bắt đầu biết suy nghĩ và trui rèn thêm những phương cách kiếm tiền tinh vi. Chúng cũng rất chăm chỉ học hành nên không hề ảnh hưởng gì đến việc học tập cả. Câu chuyện này ắt hẳn phần nào giúp các bậc cha mẹ chúng ta phần nào suy nghĩ lại về bản thân mình. Chúng ta mỗi ngày đều bận tối mắt tối mũi làm việc vì con cái, làm cơm, giặt giũ, đưa đón, dạy con học bài, sau đó lại làm cả những việc cá nhân của mình nữa. Mỗi ngày đều bận không ngẩng được mặt lên. Cứ hễ chúng ta than phiền là bọn trẻ lại khó chịu trong lòng, cơ bản chúng không thể hiểu được những điều mà chúng ta đã làm. Thử nhìn lại có phải tất cả những người mẹ Việt Nam đều giống như vậy không? Vậy chúng ta có phải là những người mẹ vĩ đại? Chúng ta đã làm rất nhiều để tạo nên những “ Tiểu hoàng đế và những “ Tiểu công chúa”….
Chúng ta hy vọng con cái thành tài, nhưng lại quá mức bao bọc khiến con không thể tự lập. Thực ra chiều chuộng quá mức mang lại sự vô tình cho trẻ, sự can thiệp quá đáng khiến trẻ vô cùng khó chịu, quá nhiều sự trách mắng làm trẻ trở nên lúng túng, không tìm được phương hướng để tiến về phía trước.
Muốn tạo nên một bầu trời vui tươi, vô ưu vô lo cho con, nhưng lại phát hiện ra rằng bản thân hoàn toàn đã chiếm cứ vị trí của người sáng tạo. Thực ra vị trí này cũng cần đến một phần đóng góp và chịu trách nhiệm từ con. Sự chăm sóc hiện tại có thể bao bọc tạm thời được con, nhưng các con sẽ ngày một trưởng thành hơn, và sẽ gặp phải nhiều những khó khăn hơn nữa, lúc ấy chúng ta có muốn giúp đỡ bao bọc con thì cũng chỉ biết lực bất tòng tâm. Có thể để trẻ đối mặt quá sớm với tiền bạc và danh lợi và xã hội đôi khi thật tàn nhẫn và đau lòng nhưng suy cho cùng rồi một ngày các con cũng sẽ phải đối mặt và gánh vác những điều đó.
Đừng bao giờ nói con mình kém cỏi hơn những đứa trẻ khác
Có một số phụ huynh thường hay so sánh con với những đứa trẻ khác: “Xem con nhà người ta giỏi giang chưa kìa” mà không hề biết rằng làm vậy sẽ tổn thương lòng tự tôn của con như thế nào. Cha mẹ đôi khi thấy chán ghét con cái, nhưng thực ra vấn đề lại nằm ở cha mẹ:“Con cái vẫn luôn như vậy, chỉ là chúng ta hãy thay đổi cách nhìn đối với chúng. Vì sự thấu hiểu giữa chúng ta và con mới là điều quan trọng đưa con đến với tương lai tươi đẹp”.
Đừng bao giờ nói con ngốc hay câu “sao con lại ngốc như thế được chứ!” Đây là câu nói được không ít phụ huynh dùng để mắng chửi con cái. Đôi khi bạn nói con ở trước mặc người khác, bạn có biết mình nói con như thế nào, thì tương lai con có thể trở nên như thế. Một đứa trẻ thường xuyên bị đánh giá, bị chê bai, bị đối xử ra sao thì trong tương lai không xa sẽ biến thành như vậy. Trên thế giới không có đứa trẻ nào không hiểu chuyện mà chỉ có cha mẹ không biết giáo dục mà thôi.
Tại sao chúng ta lại không học tập người mẹ Do Thái ấy, hãy buông tay để con tự vẽ nên bầu trời của riêng mình?
Theo Loihayydep.vn