Đuổi vị khách quê mùa ra khỏi nhà hàng, cô phục vụ này đã nhận phải bài học cay đắng

Đuổi vị khách quê mùa ra khỏi nhà hàng, cô phục vụ này đã nhận phải bài học cay đắng

Cổ nhân từng nói: “Nhân bất khả mạo tướng, hải thủy bất khả đấu lượng” nghĩa là con người không thể nhìn vẻ ngoài để đánh giá tài đức, cũng giống như nước biển không thể dùng đấu, dùng lít để đong đếm. Câu chuyện dưới đây kể về một cô nhân viên phục vụ tên là Lý Kim Lan vì trông mặt mà bắt hình dong, đến mức mắng cả ông chủ mà mình chưa gặp mặt nên nhận phải kết cục đắng cay.

Lý Kim Lan là nhân viên phục vụ của một nhà hàng sang trọng, khách hàng ra vào nơi này đều là người có tiền. Chưa tính đến tiền bo, tiền thưởng thì tiền lương cơ bản của cô đã là 8000 tệ một tháng, có khi Kim Lan còn nhận được tiền bo tận mấy trăm tệ.

Cô gái này cũng rất khoe khoang, cô vô cùng tự hào với công việc tại nhà hàng sang trọng này. Kim Lan cho rằng bản thân mình rất có khí chất, vóc dáng thon thả, da dẻ trắng trẻo cùng khuôn mặt trái xoan, những điều này giúp cô có ưu thế hơn những người khác.

Một ngày nọ, Kim Lan nhìn thấy một ông cụ nông thôn nhà quê ăn mặc giản dị bước vào. Thấy ông cụ dáng vẻ quê mùa, cô liền tỏ vẻ không ưa. Cô gái đoán người này là nhà quê mới lên phố, trên người chắc cũng chả có tiền đâu, chứ đừng nói đến tiền bo, e rằng đến tiền ăn thôi cũng không trả nổi.

Quả nhiên ông cụ nói: “Cho tôi xin một ly nước lọc trước”.

Với suy nghĩ như thế, Kim Lan liền tỏ vẻ khinh bỉ: “Ở đây không có nước lọc đâu, chỉ có rượu với nước ngọt thôi, nếu ông không chọn món mau ra ngoài cho”.

Cô còn nói với giọng điệu không nể nang: “Tôi thấy ông cơ bản là không chọn nổi món nào. Đừng lãng phí thời gian nữa, mau ra khỏi đây đi”.

Thế là ông cụ đành phải rời khỏi nhà hàng. Trước khi đi, ông nói với cô phục vụ rằng: “Cô gái à,bất cứ việc gì cũng nên giữ ý tứ một chút nhé, sau này mới vui vẻ gặp mặt nhau được”.

Buổi sáng ngày hôm sau, cửa hàng còn chưa có khách tới. Giám đốc tập trung tất cả nhân viên của nhà hàng lại và nói: “Ngày hôm nay chúng ta sẽ vinh dự được chào đón chủ tịch hội đồng quản trị mới, mọi người đều phải phấn chấn tinh thần và làm việc thật tốt nhé”.

Kim Lan nghe thấy chủ tịch hội đồng quản trị mới sắp đến, liền lấy gương ra trang điểm lại, trong lòng nghĩ: “Ôi, chủ tịch hội đồng quản trị mới đến, mình nhất định phải để lại ấn tượng thật tốt, như vậy mới có thể được thăng chức tăng lương”.

Sau đó, một chiếc xe ô tô sang trọng đỗ ở bên ngoài, người bước xuống từ trên xe là một ông già mặc bộ vest màu đen và bước vào trong nhà hàng.

Nhân viên phục vụ niềm nở cúi chào và hô to: “Hoan nghênh chủ tịch hội đồng quản trị mới”. Ông già gật gật đầu.

Đợi sau khi tất cả đều vào chỗ ngồi, giám đốc nhà hàng nói: “Xin mời chủ tịch hội đồng quản trị mới lên phát biểu đôi lời chỉ dạy cho mọi người ạ”.

Mọi người trong nhà hàng khi ấy đều vỗ tay nhiệt liệt. Lúc này đây, Lý Kim Lan nhìn rõ tướng mạo của vị chủ tịch, liền đứng sững người và không thể nào vỗ tay tiếp được nữa.

Tâm lý cô trở nên hoảng loạn: “Làm sao có thể là ông ấy được chứ?”. Bởi vì vị chủ tịch trước mặt chính là ông cụ hôm qua cô mới chê bai.

Kết cục, Lý Kim Lan đã không còn được phép bước vào nhà hàng đó nữa, bởi vì cô đã bị sa thải. Cô bèn hối hận khóc lóc nhưng thế giới này chẳng nơi đâu bán thuốc hối hận cả.

Đừng bao giờ đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài

Khổng Tử nói rằng: “Không nên nhìn vẻ bề ngoài để đánh giá con người là tốt hay xấu, cũng không thể chỉ qua lời nói để đánh giá sai người”.

Theo ghi chép trong Hán Phi Tử Hiển Học, Khổng Tử có 3 nghìn đệ tử, trong đó có một đệ tử tên Tử Tường người nước Lỗ. Anh có tướng mạo kỳ quái không giống người bình thường, vậy nên ban đầu Khổng Tử nhận định rằng tài năng đức hạnh của người này cũng không thể bằng người thường, tuy nhiên, sau một thời gian dài tiếp xúc, ông đã thay đổi suy nghĩ ban đầu của mình. Một người đệ tử khác tên Tể Dư, ban đầu gặp thấy tài ăn nói hơn người, Khổng Tử mới cho rằng anh ta vô cùng thông minh, nhưng về sau mới phát hiện trí tuệ và lời nói của anh ta lại không hề ăn khớp với nhau. Trải qua hai lần kinh nghiệm như vậy, Khổng Tử thở dài nói: “Nếu ta chỉ dùng vẻ bề ngoài để phán đoán tốt xấu, thì sẽ bỏ sót nhân tài như Tử Tường. Còn nếu ta cũng chỉ qua lời nói mà nhận định tài năng của một người, vậy thì sẽ phán đoán sai lầm giống như với Tể Dư”.

Con người không thể nhìn vẻ ngoài để đánh giá tài đức, cũng giống như nước biển không thể dùng đấu dùng lít để đong đếm” là sự sáng suốt của người xưa, cũng là truyền thống văn hóa của Trung Quốc. Trong thế giới hiện đại, chúng ta luôn nhìn vào những điều mà người khác thể hiện ra bên ngoài để đánh giá về con người họ. Gặp một người tỏ vẻ tự tin và ăn nói có duyên trước đám đông, chúng ta luôn ngưỡng mộ và ao ước rằng giá như mình được như vậy. Nhưng sự thật giá trị của họ có nằm ở đó? Khi thay đổi một góc độ, chúng ta sẽ phát hiện ra rằng vẻ bề ngoài không định nghĩa người đó là ai. Mỗi người một dạng khác nhau, chiếc áo không làm nên thầy tu. Nếu chúng ta nhìn người đời bằng cặp mắt thịt này, phán xét người khác như thế nào chỉ thông qua trang phục của họ thì như vậy đã bỏ qua rất nhiều giá trị tốt đẹp ẩn giấu đằng sau bộ áo quần ấy. Nhân sinh vô thường, chỉ khi nhìn sự vật bằng tấm lòng chân thành và nội tâm rộng lượng thay vì bằng cặp mắt thịt, thì mới thật sự hiểu thấu một cá nhân.

Theo Loihayydep.vn

0 0 votes
Đánh giá bài viết